Với bạn, yêu thương bao nhiêu là đủ?
Cũng lâu rồi mình mới rời xa Sài
Gòn lâu thế, mọi khi đi cỡ 1-2 tuần là trở lại xong rồi đi đâu thì đi trừ khi
mình về quê. Dịp này đi cũng gần cả tháng rồi mà mình chưa trở lại thành phố.
Cái cảm giác nhớ nhung nơi mình gắn bó nó trỗi dậy, nó quấn lấy người mình như
tigon mỏng manh bám chặt vào dây rào chăng chéo, mình nhớ những cảm giác ân
tình của những con người xa lạ với nhau mà lại trao cho nhau bao nhiêu điều
thân tình. Dịp này tuy không ở Sài Gòn nhưng cái cảm giác ấy cho mình tròn đầy
hơn khi về miền Tây này.
Mình về đây dạy học cho con nít, chữa
bệnh cho người dân. Công việc hàng ngày là vậy gắn liền với nhà thờ và mọi người.
Về nơi quen cũ mà như mới, mình đối diện với làn sóng vu khống, đặt điều và đủ
thứ thật giả của vùng sông nước này. Nhưng may thay vẫn luôn có những người tốt,
và mình vẫn sống như cách mình là. Những người chưa tin đâu vào đâu thì không
dám đối diện với mình, còn ai tốt thì vẫn thế. Mà cũng rất khó để nhận định rằng
ai tốt với mình! Nhưng mình sống không là hòn đảo mà nên những ai đối tốt với
mình theo lẽ thường thì đó là người tốt. Hàng ngày, bệnh nhân mang trái cây đề
huề tới cho mình đến nỗi có một mình ăn không thể nổi phải đi chia bớt, rồi tự
lúc nào mình có tên là Cô Kẹo vì thói quen là lúc nào cũng có rất nhiều kẹo khi
con nít xuất hiện là chúng có kẹo ngay. Mình ấn tượng với chị Hạnh- mẹ bé Sol lớp
chồi mà mình dạy học, chị cao dữ lắm và cũng đẹp, không
phải do chị luôn giúp mình ân cần khi mình về đây nhưng ai tiếp xúc cũng sẽ thấy
chị ấy luôn nhiệt tình như thế. Hàng tuần, chị ấy chở mình đi chợ cách điểm
mình ở chừng 20phút, gọi là đi vào núi vì ở trong đó mới có chợ. Dần dà thành
thói quen luôn, không hẹn nhau nhưng cứ vào cuối tuần là chúng mình cùng nhau
trên xe như đi phượt vậy, chị tinh tế và lắng nghe để lại cho mình cảm giác ấm
áp, an toàn. Khi mình gặp khó khăn nhất trong khủng hoảng về những điều tiếng
và hơn nữa là những thứ mình không hề làm thì có bà duy nhất luôn bênh đỡ mình
là bà Vạn- cái bà miệng hùm gan sứa, nếu ai không ưa thì cho là bà ấy khó tính
khó nết khó ở vô cùng tận vì chỉ cần làm khác ý một cái là bà góp ý nói liền.
Gia đình bà sát vách nhà mình ở nhưng không làm rào chắn, có lẽ lâu lắm rồi mình
mới thấy lại sự gần gũi của láng giềng khi chẳng xây rào xây tường mà qua lại tự
do như vậy. Mình cũng rất ấn tượng với con dâu và con gái bà- chị đẹp người đẹp
tính và thường có gì chị ấy cũng nói con trai Bắp-học trò của mình mang qua,
không nhiều chuyện, không bàn tán chuyện thiên hạ. Và người cho mình những chốt
hạ ấm áp và cao kiến nhất là bà cố Đàm-bà là cố của một sơ và một thầy dòng. Bà
nhẹ nhàng và rất quyết đoán. Mọi chuyện ở cái ấp này bà rành cả nhưng chỉ không
nói vì không phận sự gì đến mình. Bà luôn nói “sự thật mãi là sự thật”. Có bao giờ bạn bị gạt ra bên lề chưa? Rồi cho mình là kẻ tội đồ hay thứ gì đó đáng trách móc chưa? Và lúc đó với bạn yêu thương là gì?
Những con người cho mình cảm
giác rằng yêu thương chẳng cần những gì đao to búa lớn, những gì đó to tát cả
nhưng là cử chỉ dành cho nhau trong yêu thương, chỉ vậy thôi là đủ. Sống hiến
thân hiện diện giữa đời đòi hỏi quá nhiều thứ với mình mà trong khả năng tự hào
sức riêng thì chẳng bao giờ có được. Mọi sự trống rỗng nơi mình có chỉ có Chúa
và Đức Mẹ lấp đầy qua nhiều biến cố và qua từng ngày sống để cho mình xác tín
hơn rằng: ở đâu có người tu sĩ, ở đó có
niềm vui, ở đâu có Chúa ở đó có tình yêu thương. Mình tâm niệm rằng và chắc
chắn rằng Chúa ở khắp mọi nơi trong cuộc sống này nhưng “Khi thế giới ngày càng có ít chỗ rõ ràng cho Chúa Giêsu,
chúng ta cần tìm kiếm Ngài hơn nữa trong những nơi mà Ngài ẩn danh. Chúng ta hãy
tìm Ngài ‘bằng tiếng Ngài’ như Maria Mácđala, chúng ta tìm Ngài nơi những người
lạ trên đường như các môn đệ trên đường Ê-mau, chúng ta tìm Ngài nơi những vết
thương của thế giới như tông đồ Tôma, chúng ta tìm Ngài khi Ngài đi qua những
cánh cửa đóng kín vì sợ hãi, chúng ta tìm Ngài nơi Ngài mang đến ơn tha thứ và
những khởi đầu mới.” Và mình cảm nhận rõ nét hơn nơi vùng sông nước này cho
mình khởi đầu mới đầy tình yêu trọn hảo đến từ suối nguồn yêu thương là Chúa
Giêsu và qua tình thương giữa con người với nhau.
Mấy hôm nay trời chiều hay đổ cơn mưa rào sấm chớp đùng đùng, có hôm sét
đánh rền trời, cháy lúa của người dân làm mình ớn lạnh sống lưng nhưng mình tin
mình đang cố gắng nỗ lực mỗi ngày vì điều gì nơi vùng sông nước này trong giai
đoạn đào tạo, mình lại có động lực mạnh sức hơn, mình bám sâu vào ân nghĩa Chúa
hơn là người đời và mình quyện lòng hơn trong vòng tay Mẹ.
Hoàng Anh
Đăng nhận xét