Ưu tiên hiện tại của bạn là gì?

       Khi còn ở phổ thông, tôi liên tục được nghe rằng cuộc sống sinh viên sẽ thú vị lắm, lên đại học sẽ nhàn hơn. Tôi cũng luôn muốn thoát khỏi những ngày tháng ôn thi vất vả căng thẳng để có thể chạm tới khoảng trời mới kia. Tuy nhiên, cuộc sống sinh viên trong tưởng tượng và thực tế cũng có đôi chút khác biệt. Có lẽ khoảnh khắc hạnh phúc nhất là biết tin mình đã đỗ được ngôi trường Đại học mong muốn, vì vậy mà tôi bắt đầu cuộc sống sinh viên của mình tại Naem. Mười hai năm đèn sách cuối cùng tôi đã có thể đạt ước nguyện theo ngành mình muốn học.



"Trước khi đặt đôi chân lên cánh cửa trường Đại học, tôi nghĩ về những điều tươi đẹp sắp đến. Rằng sẽ có những người bạn mới, việc học cũng bớt áp lực hơn so với cấp 3, thành phố sẽ có nhiều thứ vui nhộn hơn hay những cơ hội lớn hơn đối với bản thân. Tuy nhiên, chỉ khi thực sự bước vào cuộc sống mới ấy, tôi mới hiểu được khó khăn cũng rất nhiều ..."

Thời gian còn là học sinh, tôi sống với cha mẹ. Các anh chị tôi đi học xa từ khi tôi chuyển cấp. Tôi cũng như những bạn trẻ khác đều được bố mẹ chăm sóc, yêu chiều nâng niu vì là con út. Nhưng nay khi lên Đại học, với những bạn trẻ khác phải tự gồng gánh, lo toan cho cuộc sống của mình. Nếu như hồi còn ở nhà, đi học về đã có bố mẹ lo cơm nước, chỉ việc ăn xong rồi lại đi học. Còn bây giờ, đi học về phải tự chuẩn bị cơm tự ăn tự dọn, thậm chí có những hôm phải ăn ngoài hoặc bỏ bữa – lời kể của những bạn tôi, phải tự lo liệu, xếp sắp việc học tập và sinh hoạt của mình. Thật may mắn, khi lên ĐH, tôi được bố mẹ, gia đình gửi gắm vào một cộng đoàn tu, được sinh hoạt, học tập cùng với các dì, khi đi học về được các dì, các chị nấu cơm cho ăn sẵn sàng, có hôm về muộn mọi người phần lại cho mình suất cơm, mà suất phần là những sự lựa chọn thức ăn ngon hơn tất. Tôi nhớ những khi tôi ốm, bị tụt huyết áp, các dì, các chị đã chăm sóc, quan tâm động viên tôi, như những người bố người mẹ khi ở nhà. Tôi cảm thấy may mắn và hạnh phúc vô cùng.

 Không những được chăm sóc về mặt thể xác, ở đây, tôi còn được chăm sóc về mặt tâm hồn, về mặt thiêng liêng, vì ở nhà cộng đoàn nhà tu với các dì nên tôi được cùng mọi người tham gia giờ kinh chung, giờ chầu, giờ sinh hoạt chung, đi lễ hàng ngày và rước mình Thánh Chúa mỗi ngày. Tôi được gần Chúa và gặp Chúa nhiều giờ hơn. Nhờ đó tôi đã được ơn biến đổi của Chúa, nhận ra được chính bản thân mình một cách sâu xa hơn chứ không hời hợt sống qua ngày.

Tuy vậy, đôi lúc tôi cũng cảm thấy trống trải và nhớ nhà, tôi nhớ bố mẹ khi ở nhà phải vất vả hơn, đi làm về đã mệt nhọc phải lo nấu cơm nước dọn dẹp nữa… Tôi không giúp được gì cho bố mẹ ….Tôi nhớ bố mẹ, nhớ những cái ôm, sự thân mật, nhớ những ngày, đêm cùng ngủ với mẹ, được vui đùa hài hước với bố…Tình cảm thiêng liêng ấy.. ôi !...Khi xa nhà, tôi mới thêm trân trọng thời gian ít ỏi được nghỉ về nhà với gia đình. Lại có những lúc cảm thấy quá mệt mỏi nhưng lại không thể bỏ hết việc học mà chạy về nhà được. Như lời bài hát của ca sĩ Đen Vâu, anh đã hát rằng bước ra ngoài mới biết không ở đâu bằng ở nhà… 

Chúng ta chỉ mong được lên thành phố, được tự do, được thay đổi bản thân, được cùng bạn bè đi khắp nơi khám phá những chỗ mới mà không bị quản thúc thế nhưng thực tế lại khác xa bởi suy nghĩ của ta còn trẻ, nếu được nghỉ lại chỉ muốn bắt xe về nhà thôi.

Có lần tôi hỏi bạn mình rằng: “bình thường 1 tháng về nhà mấy lần?”

“Tao không về được, nhà xa lắm, mấy tháng mới 1 lần về bởi nhà tao đi gần một ngày mới tới ...” Nhớ nhà mà không thể về …

Tôi im lặng cảm thấy mình vẫn may mắn vì chỉ cách nhà của mình 2 giờ đồng hồ nhưng nhiều khi bị mệt lúc lên xe, mẹ thấy tội nên bảo ở lại vì về tới nhà quay đi quẩn lại 2 ngày lại phải lên đi học … Nhớ lắm, nhưng lại thôi.

Điều tôi sợ nhất đó là nghe giọng bố mẹ khi trầm xuống, vì bố mẹ tôi là người giấu cảm xúc rất giỏi, chỉ lo làm lụng , mọi thứ dành dụm cho con cái mà ít khi lo cho bản thân mình. Vì là con gái út nên khi nào gọi về mẹ và bố cũng hỏi  ăn cơm chưa em ”nhớ ăn uống đầy đủ nhé“ cứ lo học hành cho tốt không phải lo ở nhà đâu nhé” … sợ nhất không phải là sợ hãi mà là cảm giác nghe cha mẹ ở nhà 2 thân buồn tủi, bị ốm mệt cũng không kêu ca gì, mình chẳng được thấy và bất lực khi muốn về nhà nhưng không thể về, muốn được thấy và quan tâm động viện bố mẹ lúc ấy nhưng không được. Bị ốm cũng không thể nỡ gọi vì sợ sự lo lắng của mẹ làm người ăn không ngon, ngủ không yên giấc. Nhìn những nếp nhăn trên khuôn mặt của 2 người tôi lại càng cảm thấy lo sợ, lo vì mình chưa làm được gì cho cha mẹ, sợ vì bản thân không đủ chín chắn.

Nói về bạn bè đồng trang lứa, tôi không có bạn thân, tôi chơi với tất cả mọi người và trong một giới hạn nhất định.

Người mà tôi coi là bạn thân của đời tôi đó là Chị gái. Chị là người mà tôi có thể chia sẻ được tất cả mọi chuyện trên thế giới này, chuyện học tập, đời sống, những vướng mắc cuộc sống…. luôn là người lắng nghe và đồng hành cùng với tôi những lúc vui, buồn và cả những biến cố nữa. Chị là liều thuốc chữa lành tâm hồn tôi, đã dẫn dắt tôi đến với vùng cao, đến với những con người chân chất và đơn sơ, để tôi được cảm nhận và bù lấp những khoảng trống yếu đuối trong tâm hồn đầy rung động. Và cả hơn thế nữa, tôi luôn được chị động viên an ủi, vỗ về như người mẹ thứ hai. Nếu như ngày bé, tôi là người hay bị la mắng nhiều nhất vì tôi cũng không thích chị bởi chị nghiêm khắc và thẳng thắn và tôi đã có những hành động hỗn láo với chị, thì giờ đây lại rất yêu thương, đùm bọc với nhau nhiều… Tôi trân trọng điều ấy!

Khi đã bước ra ngoài, xa rời vòng tay của bố mẹ, tôi mới thấy mình yếu đuối bé nhỏ làm sao, không dựa vào bố mẹ mãi được, phả tự lập, phải lo lắng và có trách nhiệm với cuộc đời của mình. Dù có xa gia đình, xa bố mẹ, anh chị em cách trăm ngàn vạn cây số, nhưng tôi luôn nghĩ mọi người vẫn thường trực hiện hữu trong trái tim tôi, ….

Việc trở thành một sinh viên  có lẽ đánh đổi nhiều thứ nhỉ?!

Nhưng sau tất cả những thứ đó, tôi nhận ra được rất nhiều điều. Thì ra tôi quan tâm và trân trọng gia đình nhiều hơn tôi tưởng, thì ra tôi để ý đến những điều nhỏ nhặt của cha mẹ nhiều hơn, thì ra sống tự lập không hề đơn giản nhưng không thể không làm mà bắt buộc bạn phải đứng dậy để lớn thôi, thì ra chỉ cần quyết tâm và có định hướng chúng ta sẽ đi đúng đường, thì ra cứ "vùng vẫy" chúng ta sẽ tìm ra được giải pháp cho vấn đề của mình, thì ra cuộc sống sinh viên có rất nhiều khó khăn, thử thách nhưng lại có vô vàn những điều thú vị để tôi khám phá… “kiên nhẫn” là hai từ mà tôi học được từ đây.

               Ngày hôm nay khi tôi ngồi xuống viết những dòng chữ này là chính thức đã  trải qua 1 năm của cuộc sống sinh viên. Tôi hy vọng những ngày tháng sau này của đời sống tôi vẫn luôn kiên tâm, mạnh mẽ, can đảm sống với bằng cả ước mơ và đam mê cháy bỏng của mình.

“Con có thể quên tất cả, nhưng đừng bao giờ quên ước mơ của mình”

– Phim “ Làm giàu với ma “

Rose 9/9/2023 – 18/9/2024

 

 


Đăng nhận xét

Biểu mẫu liên hệ

Tên

Email *

Thông báo *

Được tạo bởi Blogger.